Nếu anh nói anh yêu em
Phan_5
Hả? Bầu không khí ảm đạm, trầm lắng trong phút chốc đã bị câu nói mờ ám, mơ hồ kia của Mạnh Tuần làm cho tan biến. Đồng Phi Phi mở miệng nhưng chưa kịp trả lời thì thang máy đã dừng lại. Mạnh Tuần bước ra khỏi thang máy với vẻ rất nhẹ nhõm. Đồng Phi Phi cay đắng bước theo sau, đau đớn, căm hận bản thân sao lại không biết tự lượng sức mình, lại còn ảo tưởng ngông cuồng có thể đàm phán với tên Thần Mặt Đen tu luyện nghìn năm kia. Như lần này, việc không ký kết bất cứ điều khoản có lợi nào đã không nói rồi, cô lại còn ngu ngốc đem bán cả bản thân mình nữa.
Nhìn theo bóng dáng của Mạnh Tuần, Đồng Phi Phi hít vào một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần. Bạn gái hờ mà thôi, cũng không phải là điều quá khó khăn, hơn nữa cũng chỉ là đối phó thôi mà, còn sóng gió, bão tố nào mà cô chưa từng đối mặt qua cơ chứ? Thử thách nhỏ này mà lại sợ hãi tới mức không làm được ư? Nghĩ vậy, cô ngay lập tức tìm lại được sự tự tin, ngẩng đầu hiên ngang bước theo Mạnh Tuần vào bên trong quán ăn nhỏ.
Khách bên trong quán ăn không nhiều, những món mà họ gọi đều được mang lên rất nhanh. Đồng Phi Phi nhận bát mì bò nấm hương mà mình đã gọi, đang định ăn thì Mạnh Tuần đột nhiên cất tiếng hỏi: “Buổi trưa cô không ăn mà bây giờ chỉ gọi có một bát mì, có đủ no không? Liệu có cần ăn chung suất cơm sườn này với tôi không?”
Đồng Phi Phi im lặng nhìn chiếc bát lớn trước mặt mình, cố gắng bình tĩnh mở lời: “Không cần đâu, cảm ơn!”
Mạnh Tuần không do dự đẩy đĩa cơm của mình đến trước mặt cô: “Tôi biết cô ăn rất được mà. Không cần phải cảm thấy ngại đâu, tối nay còn phải làm thêm khá muộn đấy, ăn no thì mới có sức mà làm việc chứ!”
Nói xong, anh ta không đợi Đồng Phi Phi trả lời mà gọi người phục vụ lại, gọi thêm một đĩa sườn cay, còn nhấn mạnh là trong món sườn không được cho hành.
“Khoan đã!” Đồng Phi Phi ngăn người phục vụ lại, mỉm cười, nói với cô ấy: “Lát nữa chúng tôi sẽ gọi, phiền cô khoan hãy đặt món.”
Người phục vụ khẽ bĩu môi, quay người bước đi. Mạnh Tuần cau mày nhìn Đồng Phi Phi. Cô cúi xuống, im lặng lấy đũa của Mạnh Tuần gạt bỏ tất cả lớp hành phủ đầy trên món sườn, sau đó chậm rãi đẩy chai tương ớt đặt trên bàn đến trước mặt Mạnh Tuần: “Đây là món sườn cay không có hành.”
Mạnh Tuần nhíu mày, Đồng Phi Phi nhìn xuống rồi giải thích: “Tôi ăn một bát mì là đủ no rồi. Nếu anh vẫn muốn gọi lại món sườn cay mới thì phần ăn này tôi có thể bỏ hộp để đem về được không?”
Mạnh Tuần im lặng hồi lâu, một lúc sau anh mới cầm đũa, cúi đầu ăn. Suy cho cùng thì có quá nhiều hành, Đồng Phi Phi không thể nào gạt sạch hết được. Mạnh Tuần chau mày ăn hết, trong lòng có chút bực tức, khó chịu. Tại sao mình lại phải nghe theo Đồng Phi Phi mà ăn hết suất này chứ? Mình kiên quyết đòi đổi món sườn cay khác thì sao chứ? Dù sao thì bữa này là mình trả tiền mà, mình mới là ông chủ kia mà? Nghĩ đến đây, anh cảm thấy không hài lòng, ngẩng lên thì thấy Đồng Phi Phi đang chậm rãi ăn món mì bò. Trong làn hơi nghi ngút, cô cúi đầu, cẩn thận thổi từng miếng, từng miếng rồi lại chậm rãi nhai, thần thái trầm tĩnh và thanh thản.
Anh hơi nheo mắt, nghĩ lại lúc cô giúp anh gạt đi từng cọng hành, từng miếng gừng cũng có vẻ rất dịu dàng, nhẹ nhàng như lúc này. Vô tình cánh cửa của ký ức bỗng hé mở, điều gì đó chầm chậm, bình thản, ấm áp len lỏi trong lòng anh. Nếp nhăn giữa hai đầu lông mày dần giãn ra, đột nhiên anh cảm thấy, có lẽ có một cô gái như thế này ở bên cạnh mình cũng là một điều tốt.
2
Những ngày tháng yên bình nhẹ nhàng trôi qua như nước chảy, Đồng Phi Phi hằng ngày cùng với Mạnh Tuần họp với các bộ phận khác như ban Kế hoạch, ban Dự toán, ban Kỹ thuật, lại còn phải liên lạc thường xuyên với các công ty thiết kế trong nước và hầu như mỗi ngày đều bận rộn đến quá nửa đêm khi trăng đã lên cao mới có thể về nhà. Chỉ vỏn vẹn ba tuần trôi qua mà cô đã gầy đi trông thấy, với tình trạng này thì chắc cô sẽ không dám đến gặp bà Tống mà chỉ có thể gọi điện thoại nhiều hơn, nhờ Hứa Lâm có thời gian thì giúp cô đi thăm bà.
“Phi Phi hôm nay lại phải tăng ca à?” Buổi sáng Chủ nhật, bà Tống mở cửa, thấy Hứa Lâm đang xách một đống đồ bước vào, bà vội đưa tay ra đón lấy túi. “Cái con bé này, sao mà lần nào đến cũng mang nhiều đồ thế này chứ? Lần sau mà còn như vậy thì ta sẽ không cho con vào nhà nữa đâu!”
“Ôi, con đây mới đến có mấy lần mà mẹ đã không muốn tiếp rồi sao? Chắc mẹ chỉ mong có mỗi Phi Phi đến thôi, đúng không ạ? Cô ấy là con dâu của mẹ, còn con là con nuôi cơ mà!” Hứa Lâm cố ý trề môi, làm ra vẻ ấm ức lắm. Bà Tống bị cô nói vậy không biết là nên khóc hay nên cười nữa, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô: “Là con gái nuôi của ta mà dám nói những điều như vậy sao? Thử hỏi con dâu và con gái, ai thân hơn chứ?”
“Hứ, ai bảo mẹ thiên vị cô ấy như vậy chứ!” Hứa Lâm làm bộ mặt hề, ngồi xuống sofa, bật ti vi. Bà Tống lắc đầu, mở túi đồ mà Hứa Lâm mang đến, lấy ra hai quả táo, đem vào bếp rửa, vừa mới bê ra thì Hứa Lâm đã đứng dậy: “Để con, để con! Nấu nướng thì con không giỏi nhưng mà gọt táo thì chính là sở trường của con đấy!”
Cô vừa nói vừa đưa tay đón lấy quả táo từ tay của bà Tống. Bà ngồi xuống ghế ngắm dao pháp điệu nghệ của Hứa Lâm, than thở: “Nhanh thật đấy, mới đó mà đã bao nhiêu năm trôi qua rồi. Mẹ vẫn còn nhớ hồi các con còn nhỏ, anh con và Quân An ăn táo đều thích ăn cả vỏ, tay bẩn như thế mà cũng cầm lên cắn, chỉ có con lúc đó là đứa ít tuổi nhất mỗi lần như vậy lại kéo chúng đi ra hồ rửa tay, lại còn bắt chúng phải rửa táo cho sạch. Sau đó khi lớn hơn thì con lại nhất quyết gọt vỏ cho chúng, kết quả là hai tên tiểu tử đó cho đến khi học đại học vẫn không biết gọt táo.”
“Đúng đấy ạ! Anh Quân An sau này còn thú nhận với con rằng hồi nhỏ anh ấy rất ghét con, mấy lần còn cùng với anh trai con bỏ mặc con, không thèm cho đứa nha đầu phiền phức này chơi cùng!” Hứa Lâm nhăn nhăn mũi vẻ không hài lòng. Bà Tống hơi ngạc nhiên: “Cái thằng ngốc Quân An, tại sao ngay cả chuyện này mà cũng nói ra với con chứ?”
“Ối, mẹ tưởng rằng anh ấy chủ động nói cho con biết sao? Là do anh trai con có lần không cẩn thận nhỡ mồm nói ra. Thế là con đi tìm anh ấy hỏi, cuối cùng thì bất đắc dĩ cũng phải thú nhận!”
Bà Tống chợt nhận ra: “Mẹ nói rồi mà, với cái tính cách thật thà như của Quân An làm sao mà lại không lỡ lời nói ra những điều này cơ chứ.”
Hứa Lâm khẽ cười đưa quả táo đã gọt cho bà Tống: “Đúng đó mẹ. Anh Quân An từ trước đến nay vẫn là người ân cần mà!”
Nụ cười trên gương mặt của bà Tống nhạt đi một chút. Bà đón lấy quả táo, nhìn Hứa Lâm lại lấy tiếp quả khác để gọt, con dao trong tay xoay tròn quanh quả táo, vỏ táo mỏng cứ vậy mà dài mãi, không bị đứt rời. Bà thầm thở dài một tiếng, cầm quả táo đưa lên miệng, ăn mấy miếng rồi nói sang chuyện khác: “Anh trai con thế nào rồi? Mẹ nhớ là nó đi cũng đã mấy năm rồi đúng không, thế nào rồi, nó định định cư ở Mỹ luôn hả?”
“Có lẽ vậy mẹ ạ! Anh ấy nói đã đi nhiều năm như vậy rồi, về nước cảm thấy không thích nghi được nữa. Trước đây vốn có trường mời anh ấy quay về làm giảng viên nhưng anh ấy từ chối. Ôi, anh ấy cứ tự cho mình là tài giỏi, với đức hạnh của anh ấy thì làm giảng viên quả là có lỗi với con cháu sau này!”
“Nói linh tinh gì thế cái con bé này!” Bà Tống bị Hứa Lâm chọc cho bật cười. “Con ấy, chẳng bao giờ nói được một câu tốt đẹp! Lại còn không thân thiết với Quân An gì chứ, nghịch ngợm tới mức hồi nhỏ người ta cứ tưởng con với Quân An mới là anh em ruột đấy!”
“Vâng! Con muốn được làm em gái của anh Quân An quá đi ấy chứ! Nếu không thì tại sao con lại cứ quấn lấy mẹ đòi nhận mẹ nuôi cơ chứ?”
“Hả? Thì ra con nhận ta là mẹ nuôi là vì Quân An sao? Đồ sói con vô lương tâm, tiếc thay trước đây ta đã vô cùng yêu quý con, làm cho con bao nhiêu là món ngon nữa!”
“Ối, con sai rồi, con đã sai rồi! Vị trí của mẹ trong lòng con tuyệt đối lớn hơn Quân An rất nhiều! Thôi mẹ cứ xem việc con ngoan ngoãn thế nào khi gọt táo cho mẹ, mẹ hãy tha thứ cho những lời nói bốc đồng, ruột để ngoài da lần này nhé! Nếu không thì quả này con cũng xin mời mẹ.” Hứa Lâm nịnh nọt đưa quả táo vừa gọt xong cho bà Tống, bà mỉm cười đẩy ra, đứng dậy. “Con định nhồi ta đến chết hả? Mau ăn đi! Biết là con đến nên ta đã đi siêu thị mua sườn, để ta đi làm cho con món sườn xào chua ngọt nhé!”
“Tuyệt quá! Con biết mẹ là người đối với con tốt nhất mà! Lâu lắm không được ăn món sườn chua ngọt mẹ làm rồi. Ôi, không xong rồi, bây giờ nước miếng đã muốn chảy ra ngoài rồi đây này mẹ ơi!”
“Đồ quỷ nhỏ tham ăn! Xem cái vẻ tham lam của con kìa!” Bà Tống mỉm cười, đi vào phòng bếp, Hứa Lâm vừa ăn táo vừa đi theo sau bà. Thấy bà Tống lấy ra một chiếc hộp lớn đựng sườn heo, cô thấy ngạc nhiên: “Nhiều như vậy hả mẹ? Mẹ không định làm hết một bữa đấy chứ ạ?”
“Ừ, mẹ làm hết. Chẳng phải là con với Phi Phi làm cùng một chỗ với nhau sao. Ngày mai con đem đến cho nó nhé! Lúc này nó có vẻ quá bận rộn, chắc là ăn uống không đến nơi đến chốn được. Đồ này có thể để được, nó mang về hâm nóng lên là có thể ăn được rồi!” “Con đã nói rồi mà, đúng là mẹ vẫn rất thương cô ấy!” Hứa Lâm khúc khích cười, pha trò. Bà Tống dừng tay, quay lại nhìn Hứa Lâm, lời nói có chút do dự: “Lâm Lâm, con đừng nghĩ là mẹ thiên vị. Không phải mẹ quá thiên vị nó. Con bé Phi Phi đó với con không giống nhau. Con bé... con bé đó quả thật là không dễ dàng gì...”
“Ây da, con đang đùa thôi ạ! Sao mà mẹ lại coi đó là thật chứ?” Hứa Lâm nhìn mắt bà Tống đã hơi hoe đỏ, vội vàng đặt quả táo trên tay xuống, đỡ lấy bà. “Con nói đùa thật mà! Quan hệ giữa con và Phi Phi như thế nào mẹ không phải là không biết mà! Con cũng rất quý Phi Phi, con cũng luôn mong cô ấy có một cuộc sống tốt hơn, thật đấy mẹ ạ!”
Bà Tống gật đầu, miễn cưỡng cười: “Mẹ biết, con vẫn luôn đối với Phi Phi rất tốt. Mấy năm nay nếu không phải có con luôn giúp đỡ nó thì có lẽ hai mẹ con ta không thể sống được từ lâu rồi...”
“Ôi, mẹ càng nói càng quá lời rồi, cái gì mà giúp đỡ nó, cái gì mà hai mẹ con ta chứ? Mẹ lại quên con mới là con nuôi của mẹ rồi, đúng không? Mẹ vẫn còn nói như vậy thì con thực sự giận rồi đó!”
“Được rồi, được rồi, không nói, không nói nữa! Để mẹ làm món sườn cho con, muốn cho nhiều giấm, nhiều đường phải không?” Bà Tống lau nước mắt nơi khóe mắt, quay lại để tiếp tục làm món sườn. Hứa Lâm đứng phía sau bà, ngắm nhìn mái tóc đã điểm bạc, dáng người lom khom, cô khẽ thở dài một tiếng rồi lại cầm quả táo lên, cắn một miếng thật to.
Khi Hứa Lâm ở nhà bà Tống ăn bữa trưa thì Đồng Phi Phi đang bị Kha Nhã Doanh lôi đi mua sắm. Sắp đến Giáng sinh rồi, Kha Nhã Doanh muốn mua một món quà cho Hạ Tiểu Quả, lại sợ mua quà không đúng ý khiến Tiểu Quả không vui nên sống chết phải bắt bằng được cô nàng Đồng Phi Phi đang ở nhà ngủ bù đi ra ngoài cùng để tham mưu. Hai người đi lượn lờ mất quá nửa ngày, đồ mà Đồng Phi Phi chọn thì Kha Nhã Doanh cảm thấy quá bình thường, tặng không sang, đồ Kha Nhã Doanh chọn thì Đồng Phi Phi lại cảm thấy quá sang trọng, sợ Tiểu Quả không dám nhận. Kết quả là đến khi cả hai đã mệt rã rời, ngồi trong cửa hàng KFC thì vẫn chưa mua được thứ gì.
“Sao mà khó đến vậy chứ? Đồ mình chọn cho bố mẹ cũng không mất công như thế này đâu!” Kha Nhã Doanh ngồi trên ghế vừa xoa xoa bắp chân vừa đau khổ than thở.
“Hay là cậu thử đến DIY xem sao? Đồ handmade Tiểu Quả nhất định sẽ thích đấy!” Đồng Phi Phi vui vẻ đưa ra ý kiến. Kha Nhã Doanh bĩu môi: “DIY ư? Không phải là cậu muốn mình đan mấy thứ khăn len hay găng tay gì đó chứ? Tuần sau là đến ngày lễ rồi, đừng nhắc đến chuyện mình từ xưa đến nay không biết đan lát gì, cho dù là biết thì chỉ còn thời gian ngắn như vậy, làm sao mình có thể đan xong được cơ chứ!”
Đồng Phi Phi cắn ống hút, im lặng một hồi lâu rồi lên tiếng: “Nếu không thì mình sẽ đan giúp cậu nhé?”
“Thật sao?” Mắt Kha Nhã Doanh ngay lập tức sáng lên, gương mặt vốn đang rầu rĩ, u ám chuyển ngay sang tươi tỉnh, rạng rỡ. “Phi Phi, mình biết là cậu tốt với mình nhất mà! Cậu cũng biết rồi đây, Tiểu Quả xưa nay ra ngoài đều không thích quàng khăn hay đeo găng tay, lần nào mình muốn mua cho anh ấy đều bị anh ấy từ chối. Vừa hay lần này chúng ta đan một bộ cho anh ấy để xem sau này anh ấy có dám không quàng nữa không!”
“Chúng ta ư?” Đồng Phi Phi nhìn Kha Nhã Doanh cười mà như không, trên gương mặt Kha Nhã Doanh liền xuất hiện nụ cười: “Là... là cậu dạy mình đan ấy, được không?”
Đồng Phi Phi lắc đầu, thở dài: “Thôi đi, đợi cậu học được ấy à, đừng nói là Giáng sinh, có khi đến qua cả Tết ấy chứ!”
“Hi hi, vậy thì lần này cậu giúp mình trước vậy! Năm sau, năm sau mình nhất định phải học được để tự đan!” Kha Nhã Doanh tuyên bố một cách chắc nịch, nhanh chóng ăn hai, ba miếng xong một đôi cánh gà. Cô nàng sốt ruột không thể chờ đợi lôi Đồng Phi Phi đi mua len. Hai người cùng chọn được len màu xanh lam đậm, loại len này tương đối mềm mịn, đan lên thì mất công nhưng quàng thì rất dễ chịu. Mua đồ xong, Đồng Phi Phi xua Kha Nhã Doanh đến chỗ Tiểu Quả dành thời gian cho thế giới của hai người, còn mình thì ôm đống len về nhà.
Mở ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo, mấy chiếc que đan màu vàng nhạt nằm lặng lẽ bên trên một chiếc khăn len màu xanh đậm, Đồng Phi Phi giơ tay ra, vào giây phút ngón tay chạm vào lớp len mềm mịn ấy, trái tim cô như bị một lớp giấy nhám chậm rãi cọ xát, nỗi đau đớn giống như một thước phim quay chậm, dài lê thê và sâu thẳm.
Lấy que đan ra xong, cô gắng sức đóng ngăn kéo lại, quay đầu nhìn khung ảnh đặt trên tủ nơi đầu giường, nụ cười của Quân An vẫn ấm áp như vậy. Thu ngón tay lại, đầu mũi que đan nhọn đâm vào ngón tay, cô cắn chặt môi, cúi xuống nhìn. Quân An, đừng trách em, em biết, làm như vậy chỉ là giải pháp xoa dịu mà thôi, nhưng thực sự bây giờ em cảm thấy vô cùng khó chịu, thực sự không thoải mái, thực sự khó khăn biết bao…
3
Buổi sáng ngày thứ Sáu, cuối cùng Mạnh Tuần cũng nhận ra sự khác thường của Đồng Phi Phi, đã gần một tuần, cô đều biến mất không để lại dấu vết vào thời gian ăn trưa và ăn tối. Tối qua, sau khi làm thêm giờ, cô thà rằng chen chúc trên chiếc xe buýt đông đúc chứ không chịu để anh đưa về nhà, lại còn đôi mắt với quầng thâm, hõm sâu nữa, rõ ràng cô bị thiếu ngủ một cách trầm trọng. Buổi trưa ngày hôm nay, khi hết giờ làm, Đồng Phi Phi lại một mình ôm túi rời đi thì anh lặng lẽ đi theo cô. Anh nghi ngờ Đồng Phi Phi giấu anh mà đi gặp mặt ai đó, thế nên anh còn cố tình mang theo áo khoác và chìa khóa xe, kết quả anh phát hiện ra Đồng Phi Phi không hề rời khỏi tòa nhà mà lên sân thượng, chọn một vị trí ngồi tránh gió, lấy ra một ổ bánh mì rồi gặm hai, ba miếng là xong bữa, sau đó cô rút từ trong túi ra... một cuộn len?
Mạnh Tuần nấp mình trong góc, lặng lẽ nhìn dáng vẻ chăm chú của Đồng Phi Phi, đôi mắt hơi nheo lại, có vẻ như đó là một chiếc khăn dành cho nam giới.
Đã là giữa mùa đông rồi, bầu trời u ám, xám xịt, mặt trời ẩn nấp trong những lớp mây dày, lấy hết đi mọi sự ấm áp một cách ích kỷ. Anh nhìn Đồng Phi Phi vừa đan vừa run rẩy hà hơi vào đôi bàn tay lạnh cóng, nỗi tức giận cuộn trào lên từ nơi đáy tim, vẫn còn chưa kịp hiểu rõ nỗi tức giận này rốt cuộc xuất phát từ điều gì, anh đã sải bước đến trước mặt Đồng Phi Phi từ lúc nào.
Sự xuất hiện đột ngột của một cái bóng khiến Đồng Phi Phi ngạc nhiên mà ngẩng lên, cô nhìn vào gương mặt đen như đít nồi phía trước mặt mình của Mạnh Tuần, vô cùng ngạc nhiên.
“Gió to như vậy, cô muốn mình bị lạnh cóng rồi nộp đơn xin nghỉ ốm hả?” Mạnh Tuần sốt ruột ném chiếc áo khoác trong tay lên người Đồng Phi Phi. Đồng Phi Phi ngại ngùng đón lấy, miệng khẽ lẩm bẩm: “Tôi mặc nhiều áo rồi, sẽ không bị cảm lạnh đâu...”
“Cô nghĩ rằng mình là sắt đá hay sao?” Mạnh Tuần nói xong, không đợi một lời phản bác đã quay người bước đi. Đồng Phi Phi ảo não cầm chiếc áo khoác đi theo sau, nghĩ bụng sao mà trùng hợp thế, sao anh ta cũng tình cờ đi lên trên này vậy?
Mạnh Tuần đi vào trong thang máy, Đồng Phi Phi thấy anh bấm nút xuống tầng hầm, cô vô cùng ngạc nhiên, mở to mắt: “Chúng ta không trở lại văn phòng sao?”
“Vừa rồi cô chỉ ăn mỗi một chiếc bánh mì, lẽ nào cô không đói sao?” Mạnh Tuần, một tay đút trong túi, đứng ngay giữa thang máy. Đồng Phi Phi nép mình ở một góc, rất muốn nói rằng cô không đói, anh có thể để cô tiếp tục quay trở lên để đan khăn không? Tuy nhiên, cô nhìn vào khuôn mặt của Mạnh Tuần, rõ ràng là nên khôn ngoan chọn cách im lặng.
Thời điểm buổi trưa, trong thang máy không có một ai. Hai người nhanh chóng xuống thẳng tầng hầm gửi xe. Mạnh Tuần rút chìa khóa xe từ trong túi ra, hỏi Đồng Phi Phi: “Hai giờ chiều vẫn còn một cuộc họp, đến Danh Điển ăn tạm nhé?”
“Ồ, được!” Đồng Phi Phi ôm áo khoác của Mạnh Tuần ngồi vào trong xe, trong lòng lại càng thấy nghi ngờ, bộ dạng của anh trông giống như có ý định đi ra ngoài ăn vậy, làm thế nào lại đột ngột chạy lên tầng thượng tòa nhà một cách khó hiểu như vậy chứ?
“Ừm, Tổng giám đốc Mạnh, quả thực là rất trùng hợp đó, sao vừa rồi anh cũng lên tầng thượng thế?” Cô cẩn thận dò hỏi.
Mạnh Tuần cắm chìa khóa rồi khởi động xe, bình tĩnh trả lời: “Tôi đi lên theo cô.”
“Hả?” Đồng Phi Phi không ngờ rằng Mạnh Tuần lại thẳng thắn như vậy, tự nhiên lại thừa nhận anh đã đi theo cô.
“Sao thế? Cô ngạc nhiên lắm sao?” Mạnh Tuần quét ánh mắt về phía cô, trong lời nói có đôi chút không hài lòng. “Cô quên rằng trước đây cô đã từng hứa với tôi điều gì rồi sao? Đóng giả là bạn gái của tôi! Mặc dù thời gian này mọi việc ở công ty có vẻ bận rộn, nhưng tôi cũng không hề có ý định muốn hủy bỏ thỏa thuận này. Vậy mà bây giờ cô lại lén đan khăn cho một người đàn ông khác, điều này có nghĩa là gì? Tôi nhớ trước đây tôi đã từng nói với cô, tôi ghét nhất là những người phụ nữ lăng nhăng!”
“Tổng giám đốc Mạnh, anh hiểu lầm rồi!” Đồng Phi Phi vội vàng lên tiếng giải thích. “Chiếc khăn này là tôi đan giúp một người bạn. Cô ấy muốn tặng cho bạn trai một món quà Giáng sinh đặc biệt, nhưng cô ấy không... cô ấy không có thời gian nên nhờ tôi đan giúp. Thật đó, thật sự là tôi chỉ đan giúp người bạn đó mà thôi!”
“Giúp một người bạn sao? Cô ấy không có thời gian, lẽ nào cô thì có rất nhiều thời gian ư?” Mạnh Tuần bắt đầu nói với giọng điệu cao hơn một chút, có đôi chút mỉa mai. “Mấy hôm nay tôi và cô đều cùng nhau làm thêm đến tận hơn chín giờ mới về. Cô bỏ bê bữa ăn, giấc ngủ của mình, tất cả chỉ là vì những việc vớ vẩn, vô bổ này hay sao?”
“Cái này làm sao có thể coi là chuyện vớ vẩn, vô bổ được...”
“Không vô bổ sao? Những điều cô làm có điều gì là không vô bổ, nhàm chán chứ? Thay người khác đi gặp mặt, hẹn hò, giúp người khác tặng quà! Tôi chưa bao giờ gặp ai như cô, giúp bạn bè là giúp đến cùng, giúp một cách không có nguyên tắc!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên trong xe, sau đó là sự im lặng đến ghê người lấp đầy không gian chật hẹp này. Đối mặt với Mạnh Tuần lúc này đang vô vùng tức giận, Đồng Phi Phi chỉ biết im lặng, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô khẽ nghiêng người sang một bên, gần như là dán chặt mình vào cánh cửa, dây an toàn bị kéo gập, thít chặt đến mức như chặn lấy hơi thở của cô.
“Thế nào? Không còn gì để nói chứ gì?” Mạnh Tuần lại lên tiếng, giọng nói cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại phần nào. Đồng Phi Phi khẽ liếm môi, hơi nhích người lại vị trí cũ, khẽ khàng giải thích: “Chỉ là tôi hy vọng Nhã Doanh có thể có được hạnh phúc.”
“Nhã Doanh ư?” Mạnh Tuần khẽ chau mày, giảm tốc độ xe. “Thế nên chiếc khăn này là cô đan giúp Kha Nhã Doanh sao? Vậy có nghĩa là cô ấy đã có bạn trai rồi?”
Đồng Phi Phi ân hận cắn chặt môi, trong lòng thầm nguyền rủa mình tại sao lại có thể không cẩn thận mà nói cái tên Nhã Doanh cơ chứ. Cô bướng bỉnh cố gắng cứu chữa: “Không phải, ý tôi là trước đây tôi đã thay Nhã Doanh đi gặp mặt là vì hy vọng cô ấy sẽ hạnh phúc, chứ không phải nói rằng bây giờ tôi đang đan chiếc khăn này cũng là vì...”
“Tôi vẫn nhớ cô đã từng hứa với tôi hai việc. Đóng giả làm bạn gái của tôi là yêu cầu thứ hai, còn yêu cầu thứ nhất là cô tuyệt đối không được nói dối tôi, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu và vì bất cứ lý do gì đều không được. Tôi nghĩ rằng ít nhất là cô nên giữ được cái đức tính cơ bản là biết trung thực giữ chữ tín này chứ?”
Mạnh Tuần ngay lập tức cắt ngang lời của Đồng Phi Phi, làm cho từ “cô ấy” đang ở trong miệng cô, chưa kịp tuôn ra thì đã bị mắc kẹt trong cổ họng. Đồng Phi Phi há to miệng, thiếu chút nữa tức giận đến mức sôi máu. Đây há chẳng phải là tự mình hại mình sao? Bây giờ cô đã thực sự thấu hiểu được một cách sâu sắc tình cảnh này. Nhìn bộ dạng đau khổ của Đồng Phi Phi, Mạnh Tuần không thể không bật cười: “Có cần thiết phải căng thẳng như vậy không? Sao chứ, lẽ nào bạn trai của Kha Nhã Doanh lại là người vô cùng bí mật, không thể để người ta gặp hay sao?”
Đồng Phi Phi cắn môi, thề rằng không nên sơ suất mà nói lung tung nữa. Nụ cười của Mạnh Tuần cũng dần dần biến mất: “Cô nghĩ rằng nếu cô không nói ra thì tôi sẽ không tìm hiểu được sao? Chẳng qua bây giờ tôi đang cho cô một cơ hội để thẳng thắn, thành thật mà thôi.”
“Cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi.” Đồng Phi Phi cuối cùng cũng cất giọng khàn khàn, cô ngẩng lên, đáy mắt ánh lên vẻ khẩn thiết. “Anh sẽ không làm tổn thương cô ấy, phải không?”
Mạnh Tuần nhìn cô, nét cười trong ánh mắt cuối cùng cũng tắt ngấm. Anh hỏi một cách rất dửng dưng đến mức lạnh lùng: “Cô thực sự vẫn còn muốn bảo vệ cô ấy, nhưng cô dựa vào cái gì để cầu xin tôi chứ?”
“Chẳng phải là anh muốn tôi làm bạn gái hờ của anh sao?” Đồng Phi Phi hít vào một hơi thật sâu. “Tôi đồng ý với anh, anh muốn tôi phải phối hợp thế nào tôi cũng đồng ý.”
“Yêu cầu này hình như cô đã đồng ý với tôi từ lâu rồi mà.” Mạnh Tuần không hề tỏ vẻ gì là xúc động.
Đồng Phi Phi lấy lại dũng cảm, tiếp tục: “Bị ép buộc và cam tâm tình nguyện, đó là hai cấp độ khác nhau, phải không?”
Trong khi hai người nói chuyện thì Mạnh Tuần đã dừng xe trước cửa quán cà phê Danh Điển. Nhưng sau khi tháo dây an toàn, anh chưa vội xuống xe. Anh đặt tay trái hờ hững trên vô lăng, nghiêng người nhìn chằm chằm vào Đồng Phi Phi, không bỏ sót bất cứ cảm xúc nào trên khuôn mặt cô. Anh nhìn rất lâu rồi bỗng cười thành tiếng: “Không phải là sẵn sàng cam tâm tình nguyện hay sao? Sao mà cô vẫn có vẻ căng thẳng như đứng trước kẻ thù vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, lẽ nào cô còn sợ tôi sẽ ăn thịt cô hay sao?”
Đồng Phi Phi vốn cố gắng kìm nén, nín thở. Trước ánh mắt sắc lạnh của Mạnh Tuần, cô cố tỏ ra tự nhiên, thái độ của cô dường như bình tĩnh, nhưng thực tế thì trái tim đang nhảy loạn lên trong lồng ngực. Mạnh Tuần nói như vậy, trái tim cô càng đập loạn. Cũng may là cô còn chưa tháo dây an toàn, vì vậy mà có thể dựa vào sự trợ giúp của dây an toàn, gắn chặt lưng vào ghế, sự chống đỡ gắng sức này khiến lưng của cô bắt đầu cảm thấy tê cứng.
“Xuống xe thôi! Chúng ta vừa ăn vừa tiếp tục thảo luận xem rốt cuộc thì cô có thể “sẵn sàng cam tâm tình nguyện” vì tôi mà làm được những gì.” Mạnh Tuần cuối cùng cũng đã xem xong vở kịch hay, rộng lượng ban cho Đồng Phi Phi một cơ hội để kéo dài cuộc sống. Đồng Phi Phi nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi tháo dây an toàn rồi bước xuống xe. Trong giây phút bước vào quán cà phê, cô nhìn khắp bầu không gian tĩnh mịch của quán rồi thoáng nghĩ cái vẻ âm u, mờ ảo này sao mà giống với tương lai không thể đoán trước của cô đến thế.
Khách trong quán cà phê yên tĩnh này có vẻ ít, đưa mắt nhìn thì thấy phần lớn khách ở đây là những cặp tình nhân đang dựa vào nhau trong điệu bộ tình cảm, ấm áp. Trong một không gian như thế này thì giọng nói chỉ cần hơi cao một chút là sẽ ngay lập tức thu hút sự chú ý của người khác. Đồng Phi Phi cúi đầu, cuối cùng cũng đã hiểu lý do mà người rõ ràng không thích các quán cà phê như Mạnh Tuần lại thích sắp xếp “đàm phán” ở một nơi như thế này. Không khí ở nơi đây và sự mạnh mẽ từ con người của Mạnh Tuần thực sự sẽ bổ sung, phối hợp với nhau rất tốt! Nghĩ mà xem, ở trong một nơi tĩnh lặng tới mức khiến bạn phải lo lắng, đứng ngồi không yên như thế này, lại còn phải đối mặt với một Thần Mặt Đen uy nghiêm sừng sững nữa, ngoài việc bạn chỉ có thể khúm núm vâng lời, bảo gì cũng nghe ra thì vẫn còn sự lựa chọn khác sao? Thế là Đồng Phi Phi đành chấp nhận số phận mà chọn cách im lặng, lắng nghe Mạnh Tuần lần lượt nói từng điều, từng điều của cái gọi là yêu cầu cô phải phối hợp “cam tâm tình nguyện”:
Thứ nhất, mỗi ngày phải 24/24 đợi lệnh, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, bất cứ đi đến đâu, nội trong phạm vi địa phương đều phải đảm bảo là trong vòng một giờ là đến, trong bất cứ trường hợp nào chậm nhất là trong vòng ba mươi giây phải nghe máy nếu gọi điện thoại.
Thứ hai, phải trung thực, mọi việc, không kể công tư, không kể lớn nhỏ, lời nói đều phải thành thực một trăm phần trăm và không được phép im lặng, chỉ cần anh hỏi thì cô phải trả lời.
Thứ ba, phải tập trung, chuyên tâm, cho dù chỉ là đóng giả thì cũng cần phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp cơ bản. Từ hình thức bề ngoài đến nội dung bên trong đều phải thể hiện được hết ý nghĩa của từ “bạn gái”. Ví dụ như là vụ đan khăn này.
“Hả?” Nghe đến đây thì Đồng Phi Phi đang ngây ra cũng không kìm được mà bày tỏ một chút hoài nghi: “Đan khăn sao? Ý anh là muốn tôi cũng phải đan một chiếc khăn cho anh?”
“Không phải là “cũng”, mà là nếu cô muốn đan thì chỉ được phép đan cho tôi mà thôi.” Mạnh Tuần giải thích với một thái độ tốt hiếm thấy. “Bây giờ cô là bạn gái của tôi, vì vậy cô chỉ được phép đan cho tôi, không được đan cho người khác, bất kể là vì lý do gì, mục đích gì, tất cả đều không được.”
“Nhưng... nhưng mà tôi đã hứa với Nhã Doanh rồi...”
“Cô có thể yêu cầu Kha Nhã Doanh, hoặc là công khai bí mật cô ấy có bạn trai, hoặc là không nhận được chiếc khăn người khác đan hộ, xem cô ấy chọn cách nào?”
Đồng Phi Phi cúi đầu, không nói nên lời. Mặc cả với nhân vật có đẳng cấp cao như Mạnh Tuần thế này thì quả thực cô không đủ sức. Thôi đành vậy, cô tự an ủi mình, cũng may là cô đã đan xong một đôi găng tay rồi, xem ra thì cũng hoàn toàn không phải là không có gì để mà đưa cho Tiểu Quả.
“Khăn quàng cổ của cô đan, tôi thấy cũng đã đan được gần một nửa rồi, vậy thì đừng lãng phí nữa. Thế này vậy, tôi không yêu cầu cô tuần sau là Giáng sinh phải đưa cho tôi ngay. Cô có thể cứ từ từ mà đan, đến Tết đưa cho tôi là được.”
Đồng Phi Phi gật đầu một cách yếu ớt, cô cũng chẳng muốn hỏi Mạnh Tuần rằng anh là người hằng ngày chỉ ngồi ở trong văn phòng rồi hết giờ là lái xe về thì rốt cuộc giây phút nào cần phải quàng khăn cơ chứ? Dù sao thì bây giờ cô cũng đã hoàn toàn chấp nhận rằng anh ta là ông chủ và nên nghe theo những gì anh ta nói.
Kết thúc buổi thương lượng, đối lập với sự ủ ê của Đồng Phi Phi, Mạnh Tuần lại tỏ ra mình có tâm trạng rất tốt. Anh gọi cho mình một món rồi đưa thực đơn cho Đồng Phi Phi: “Cô xem xem muốn ăn gì?”
Đồng Phi Phi gọi một đĩa salad hoa quả, đang định đưa menu lại cho người phục vụ thì Mạnh Tuần ngăn cô lại: “Chọn món chính đi. Vừa rồi cô chỉ ăn có mỗi chiếc bánh mì nhỏ, đừng nói với tôi là chỉ một chút đồ ăn như vậy mà cô đã no rồi đấy.”
“Cũng không phải bữa nào tôi cũng cần ăn nhiều như vậy đâu.” Đồng Phi Phi kiên nhẫn giải thích. “Hơn nữa trái cây cũng có thể làm cho người ta no được mà, lại còn có lợi cho việc giảm cân nữa!”
Đồng Phi Phi gượng cười, Mạnh Tuần vẫn không hề tỏ ra hài lòng, giọng điệu ra vẻ mỉa mai: “Người như cô mà cũng phải giảm cân sao? Cô lấy mấy người tị nạn ở Ethiopia ra làm tiêu chuẩn hay sao thế?”
“Cái này... Chẳng phải là bây giờ người ta chuộng vẻ đẹp mảnh khảnh hay sao…?”
“Tôi không thích.” Mạnh Tuần ngắt lời cô. “Điều thứ ba tôi vẫn chưa nói. Cô là bạn gái của tôi thì phải nghe theo yêu cầu của tôi mà thực hiện đầy đủ nghĩa vụ của một “người bạn gái”. Tôi không thích quá gầy, cô thì rõ ràng là gầy quá, không đủ sức khỏe, không hề có lợi để ký hợp đồng dài hạn đâu.”
Nói xong, anh lại một lần nữa đặt menu vào tay của Đồng Phi Phi: “Gọi món chính đi.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian